Đến nơi, hơn 100 người đang tụ tập. Nạn nhân chết đã 2 ngày nên có mùi hôi. Ở xứ nhiệt đới, chết trong vòng 6 tiếng xác đã bắt đầu bốc mùi.
Ồ, bạn không thể đứng gần đến 30 mét. Một mùi hôi dễ sợ bốc lên. Indonesia không có cách nào làm người chết bớt hôi thối, vì thế chúng tôi rất bối rối…
Chúng tôi đang ngồi với gia đình tang quyến, thình lình Thánh Linh Chúa phán: “Các con hãy đứng quanh người chết hát Thánh Ca. Ta sẽ đỡ người ấy sống lại!”.
Khi ông anh rể quay qua bảo tôi, tôi nói: “Anh ơi, lần trước bà nọ chết mới 2 phút được Chúa đỡ dậy, rất khác với hôm nay. Chúng ta khó xử rồi! Ông này chết đã 2 ngày và đang thối um lên!”.
Khi Chúa Jesus đến thành Giê-ri-cô, ông Xa-chê đang chờ Ngài trên một cành cây! Chúa bảo: “Hỡi Xa-chê, hãy xuống!”. Và Chúa viếng nhà ông. Xa-chê sung sướng, và có lẽ đã tuột vội từ trên cây xuống để gặp Chúa. Nhưng hôm nay chúng tôi không phải ‘tuột’ xuống nhiều vậy, chỉ cần khoảng 30cm thôi. Đó là khoảng cách từ bộ óc đến trái tim, từ lý trí tới tấm lòng.
Lý trí chúng ta luôn cố gắng tìm ra lý lẽ hợp lý, nên ta thường không kinh nghiệm được quyền năng Chúa. Nếu lời Chúa được đem từ lý trí xuống tấm lòng ta chỉ chút xíu thôi, có thể ta đã kinh nghiệm quyền năng Chúa nhiều thế nào, tuyệt diệu thế nào.
Tôi thưa với Chúa: “Xin cho con tấm lòng đơn sơ. Và xin cảm động tất cả chúng con đây!”. Chúng tôi quyết định vâng lời Chúa lần này, vì kinh nghiệm thất bại do việc bất tuân lần trước. Chúng tôi đứng quanh người chết và bắt đầu hát. Ma quỷ cũng bắt đầu ập đến nói vào tai tôi: “Ngươi đang đứng hát bên cạnh người chết thối um! Ngu quá! Nãy cách xa 30 mét ngươi còn khó chịu, giờ đứng ngay bên cạnh sự thối rữa. Lúc ngươi mở miệng lấy hơi để hát, mùi thối sẽ bay vào miệng ngươi đấy. Thật tởm! Đồ điên!”…
Tôi nghĩ: “Dù đó là sự thật, nhưng tôi phải vâng lời Chúa. Và chúng tôi bắt đầu hát. Sau bài hát thứ nhất, chưa có gì xảy ra, chúng tôi bắt đầu phân vân: “Xin Chúa làm phép lạ nhanh lên! Vì chúng con không thể đứng cạnh xác chết này lâu hơn được! Chúng con không thể hát bên cạnh cái mùi ghê tởm này!”.
Chúng tôi hát bài thứ hai rồi thứ ba, nhưng chẳng có gì xảy ra! Đến bài thứ 5 cũng không chi thay đổi! Đến bài Thánh Ca thứ 6 thì chân người chết bắt đầu cựa quậy và cả đoàn kinh hãi. Ở Indonesia có chuyện người chết hồi dương vùng dậy ôm chặt ai đó rồi lăn ra chết trở lại… Tuy sợ, chúng tôi vẫn tiếp tục hát… Hết bài thứ 7, thứ 8 thì người chết vùng dậy nhìn quanh rồi… mỉm cười, không giơ tay ôm ai cả!
Rồi ông bắt đầu nói: “Chúa Jesus đã đem tôi trở lại từ chỗ chết! Các anh chị em ơi! Tôi muốn nói với các anh chị em vài điều! Chết không phải hết! Tôi đã chết 2 ngày rồi đây!” – rồi tiếp: “Địa ngục, Thiên đàng đều rất thật, tôi đã kinh nghiệm điều này!”. Quay qua đám đông đang nháo nhác, kinh hãi, ông tiếp: “Nếu không tin Chúa Jesus chẳng ai được vào Thiên đàng cả! Và hình phạt ở địa ngục là chắc chắn!”…
Người đó nói xong, chúng tôi mở Kinh Thánh để xác nhận lại bằng Lời Chúa. Thật cảm tạ Chúa. Ngay hôm đó, có tới 21.000 người dân địa phương và các khu vực xung quanh tin nhận Chúa qua lời làm chứng tuyệt vời này! Amen! Mọi vinh hiển thuộc về Chúa!
Mel Tari
(Trích sách: ‘Like a Mighty Wind’/ ‘Như gió Thánh Linh’ – VietChristian; Ảnh: nhiều nguồn)