Nói cách khác chúng ta quen quá hóa lờn, quên Chúa, gạt bỏ lời cam kết với Ngài, chọn trốn khỏi mặt Chúa, từ đó mọi cam kết khác trong đời sống dần bại hoại, sa sút…
Cơ đốc nhân ‘nhà kính’!
Có nhận xét rằng hầu hết Cơ đốc nhân Mỹ hiện là “Cơ đốc nhân nhà kính” – được gìn giữ trong môi trường được bảo vệ cẩn thận, tránh mọi nỗi sợ hãi, âu lo, bắt bớ… “Đức Chúa Trời ngăn cấm mọi sự gây tổn hại cho chúng ta trong danh Chúa Jesus”.
Nhưng một khi bị cất khỏi môi trường nhà kính, đặt họ vào thế gian, nơi có gió bất hạnh thổi qua, mưa đau buồn rơi xuống, sức nóng mặt trời cùng sự khô hạn… sẽ thấy họ không có bộ rễ, nên họ khô héo, than trách: “Tách chúng tôi khỏi những điều này là không công bằng!”.
Đức Chúa Trời từng giúp tôi xác định lại “được cứu” nghĩa là gì. Nếu ta cứ an ninh, ở luôn trong “môi trường hoàn hảo” với sự hiện diện của Chúa, tôi đoán các Cơ đốc nhân bị bắt bớ không có Đức Chúa Trời? Họ sẽ thế nào đây? Họ không được học các khóa huấn luyện Kinh Thánh, không ban nhạc, thậm chí không được tự do thờ phượng; không máy lạnh, không bảo vệ, giữ xe; không người giữ trẻ; không âm thanh, không bục giảng, không trợ lý… vậy thì họ bị Chúa đối xử bất công?
Tại một điểm nhóm ở TQ, nhân viên công quyền đặt một cái máng ngựa giữa phố, buộc mọi người trong Hội Thánh tiểu vào đó, rồi họ ném vị Mục sư vào máng nước tiểu ngay trước mắt mọi người.
Và rồi chuyện gì xảy ra? Hội Thánh đó tăng lên gấp đôi trong 2 tuần. Hội Thánh không tăng vì có thánh đường đẹp, ban thờ phượng năng nổ. Hội Thánh tăng trưởng thật, bất cứ đâu, dù tự do hay bắt bớ chỉ vì 1 điều duy nhất: Có sự hiện diện, tuôn chảy dòng sông nước sống từ Đức Chúa Trời.
Các tín hữu ở những nơi bắt bớ không đo mức độ thông công của họ với Chúa bằng tiền lương hay mức độ vui vẻ trong sinh hoạt Hội Thánh. Họ dự phần vì như Phao-lô đã viết: “Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quý, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jesus, để mà làm chứng về Tin Lành của Đức Chúa Trời” (Công vụ 20:24). Đây là lời công bố trong tình yêu và mối thông công mật thiết với Đấng sáng tạo.
Chúa đang gọi
Lần đầu tiên Ngài mặc khải điều này khiến tôi run rẩy, khóc nức nở trước mặt mọi người: “Ngày nay bạn đang ở tại núi Si-nai, Đức Chúa Trời đang kêu gọi bạn bước vào mối thông công cách cá nhân với Ngài. Nếu bạn dám đáp ứng lại sự kêu gọi của Ngài, điều đó sẽ tái xác định mọi việc bạn đã từng làm”. Sự quyết định của bạn hôm nay sẽ xác định hoặc bạn bước tới, bước lui hay bỏ cuộc trên đường theo Chúa.
Sự thông công mật thiết với Chúa đòi hỏi mức độ tan vỡ, bởi sự thánh sạch đến từ tấm lòng tan vỡ.
Bạn mến, những ngày nhàn hạ, chơi đùa qua rồi, Chúa đang kêu gọi bạn! Ngài đang gọi những người khao khát phấn hưng bước vào chỗ của mình, nơi “thánh sạch không chi trách được”. Chính bạn là người Chúa đeo đuổi, tìm kiếm. Chúa muốn bạn đến gần để Ngài xử lý cho bạn: bạn phải ‘chết’ để được sống.
Đó là điều Chúa đã phán với Môi-se: “Không có người nào thấy mặt Ta mà còn sống”. Vậy hãy nhớ đi qua bàn thờ tha thứ, dâng của hiến tế trên đường vào nơi chí thánh. Đây là lúc ta đặt bản ngã lên thập tự giá, đóng đinh mọi tư dục, loại bỏ ý riêng sang một bên.
Đức Chúa Trời đang kêu gọi bạn đến mức độ thông công cao hơn. Hãy quên đi các kế hoạch, dự định, hãy đặt chúng trên bàn thờ và cầu nguyện: “Thưa Chúa, Ngài muốn con làm chi?”. Mọi sự sẽ được gác sang một bên, Chúa sẽ bao phủ bạn trong huyết Ngài. Không vật sống nào có thể đứng trước sự hiện diện của Chúa. Nhưng nếu bạn đã chết, Ngài sẽ khiến bạn sống lại. Nên tất cả mọi việc bạn cần làm là ‘chết’, nếu muốn bước vào sự hiện diện của Ngài. Phao-lô viết: “Tôi chết hằng ngày” vì ông muốn nói: “Tôi bước vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời mỗi ngày” (I Cô-rinh-tô 15:31b). Hãy mạnh dạn bước vào, đừng quay đầu, thối lui, bỏ chạy!
Tommy Tenney
(VietChristian; Ảnh: Unsplash)