Sự kính sợ Chúa được phục hồi, họ tập trung xây đền thờ; sở thích cá nhân đặt xuống. Khi kính sợ Chúa, chúng ta luôn đặt sở thích, ước muốn của Chúa trên sở thích và ước muốn riêng của ta. Ngày nay, chúng ta cần những người hầu việc Chúa như A-ghê, Ma-la-chi – chạy trốn khỏi sự nổi tiếng của con người – để làm đẹp lòng Chúa.
Cần những người hầu việc Chúa trung tín rao giảng Lời Chúa – lời mà người ta cần nghe – trái với lời họ muốn nghe. Ngày nay, nếu ai đó viết một cuốn sách về bí quyết làm giàu sẽ được săn đón. Nhưng những người làm chứng, chia sẻ, giảng dạy về Chúa đâu rồi? Những người không bận tâm đến việc sứ điệp của họ có được đón nhận dưới đất này hay không, chỉ mong sao được Thiên Đàng tiếp nhận.
Ở nhiều nơi, tôi thường bị giới hạn bài giảng chỉ còn 30-40 phút, thường là 2 lý do sau: 1. Nếu buổi nhóm quá lâu, Hội Thánh sẽ mất tín đồ. Thật lạ là nhiều người có thể ngồi suốt mấy tiếng cà phê, xem phim, xem bóng đá… nhưng lại sốt ruột, bực bội khi nghe bài giảng quá 40 phút. 2. Áp lực từ các cô giáo thiếu nhi. Tôi tin rằng các cô cần kinh nghiệm sự vận hành của Chúa để giúp đỡ các em, để phụ huynh không bận tâm về thời gian nữa.
Nói vậy không có nghĩa rằng phải nhóm dài mới đầy ơn. Nhưng thái độ như thế phản ánh: điều gì ta coi trọng thì ta để ý. Tôi để ý chuyện này thường xảy ra ở các Hội Thánh lớn với rất nhiều tín đồ hâm hẩm, đến nhóm và ra về vội vã, nhưng không ai dám làm họ trái ý.
Đồng ý rằng nếu Thánh Linh không hiện diện, không lý do gì để kéo dài buổi nhóm. Thật ra nếu không có sự hiện diện của Thánh Linh, bao nhiêu cũng là quá lâu. Tuy nhiên, ta sẽ cảm nhận Thánh Linh trong buổi nhóm khi người lãnh đạo để Ngài tự do vận hành, và Ngài sẽ ‘nói’ bất cứ điều gì Ngài muốn cho dân sự.
Tôi hỏi vị Mục sư một Hội Thánh lớn với lòng tôn trọng: “Mục sư muốn ấn định thời gian cho Đức Thánh Linh? Nếu vậy, Mục sư có thể tăng trưởng Hội Thánh nhưng hãy quên đi sự vận hành đích thực của Chúa trong Hội Thánh này”. Và Mục sư hạ giọng: “Thôi được, nhưng làm ơn giảng trong vòng 75 phút thôi”.
Buổi nhóm đó rơi vào tối thứ hai, và tôi giảng một sứ điệp mạnh mẽ. Khoảng 80% số người nhóm tiến lên phía trước khi tôi kêu gọi ăn năn tin nhận Chúa. Tôi học được rằng Chúa hài lòng khi tôi tôn trọng uy quyền mà Ngài thiết lập trên Hội Thánh.
Hôm sau tôi bay về sớm, vị Mục sư đó gọi cho tôi: “Anh John ơi, tôi thấy hôm qua anh nên cầu nguyện cho các nhân sự của tôi nữa”. Tôi đáp: “Giảng xong, tôi không còn thời gian”. Mục sư tiếp: “John à, khi tôi về nhà, vợ tôi khóc, nói: Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội Chúa làm việc. Buổi nhóm đáng lý phải kéo dài hơn nữa. – ông tiếp: “Chúng tôi đã nhận nhiều cuộc điện thoại làm chứng về những đời sống được biến đổi. Nhiều người hỏi: Chúng tôi có nghe Chúa hiện diện tại Hội Thánh. Tối nay có nhóm nữa không? Thật tiếc khi tôi đã giới hạn thời gian của Chúa. Ngài chắc sẽ xử lý tôi về chuyện này”. Tôi đáp: “Mục sư ơi! Tôi vui vì Mục sư đã mở lòng”.
Rồi ông mời tôi quay lại càng sớm càng tốt để tổ chức nhóm suốt tuần lễ. Tôi ước gì tôi có thể làm chứng lại rằng tất cả các Mục sư mà tôi gặp và từng giới hạn Thánh Linh trong Hội Thánh của họ nên mở lòng mình ra. Chúa than khóc về sự bất kính này qua tiên tri Giê-rê-mi: “Trong đất này đã xảy ra một việc rùng rợn và kinh tởm. Các nhà tiên tri nói tiên tri dối, và các thầy tế lễ cai trị theo chỉ đạo của các nhà tiên tri ấy, vậy mà dân Ta lại ưa thích! Nhưng đến hồi kết cục các ngươi sẽ làm gì?” (Giê-rê-mi 5:30-31).
Thật đáng sợ, đoạn Kinh Thánh này mô tả nhiều điều chúng ta chứng kiến ngày nay. Thường lời của các “tiên tri” trong Hội Thánh không gây dựng tấm lòng dân sự Chúa. Những lời hứa phước lành khiến tín đồ nản lòng, thất vọng khi những lời đó không xảy ra.
Nhờ sứ điệp của A-ghê và Ma-la-chi, dân sự trở lại với Chúa. Lời tiên tri của họ đem lại sự kính sợ Chúa, vâng lời Ngài. Không may thay, nhiều sự giảng dạy và lời tiên tri cá nhân ngày nay đã dung túng những thái độ và nhận thức sai lầm thâm nhập vào tấm lòng con cái Chúa. “Chúa muốn quý vị hạnh phúc!”, “Chúa muốn quý vị được phước!”, “Đời sống thành công đang chờ quý vị!”…
Hãy tự đọc những lời tiên tri cá nhân trong Tân Ước. Bạn sẽ thấy có những lời tiên tri cá nhân, và phần lớn nói đến xiềng xích, hoạn nạn, sự chết… đang chờ đợi những người muốn tôn cao Chúa và hầu việc Ngài (Giăng 21:8-9; Công vụ 20:22-23; 21:10-11). Hoàn toàn khác với những lời tiên tri cá nhân ngày nay.
Chúa mô tả thầy tế lễ là người cai trị dân sự bằng cánh tay sắt. Còn ngày nay các Mục sư ‘cai trị’ Hội Thánh qua sự kiểm soát, thay vì vâng theo sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh. Thật xúc phạm Thánh Linh khi nói Ngài chỉ có 45 phút để thu xếp làm xong công việc của Ngài. Ngài sẽ không đẹp lòng khi các lãnh đạo bước theo khuôn mẫu cứng nhắc, đưa ra những quyết định mà không hỏi ý Chúa.
Nhưng điều Chúa lo ngại nhất là dân sự là lại thích kiểu này! Đối với nhiều người, những ấn định như thế che đậy lối sống bất kính, ích kỷ. Phước hạnh lớn lao đi kèm theo cơn mưa đầu mùa, nhưng nó cũng đem đến sự phán xét ngay lập tức. Chúa hỏi: “Kết cục, các ngươi sẽ làm gì?”. Tôi tin Ngài đang cảnh cáo: “Nếu các con không thay đổi, thì vào ngày vinh hiển của Ta, các con sẽ bị phán xét thay vì được phước”.
John Bevere
(Ảnh: Unsplash)